.

body{background:transparent url(http://img2.blog.zdn.vn/30653385.jpg) top center fixed;}

Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2012

MỪNG XUÂN MỚI 2013- MỪNG XUÂN QUÝ TỴ

Một mùa xuân mới lại đang về trên quê hương, trong nồi bánh chưng của từng nhà, trong tiếng cười của trẻ nhỏ, trong sắc màu sặc sỡ của muôn hoa. Mùa xuân là mùa cây trái đâm chồi nảy lộc, là mùa của sự sum họp gia đình.Chia sẻ niềm vui chào đón năm mới, Lan Anh xin chân thành gửi đến toàn thể anh chi em cùng ban bè blog lời Chúc mừng năm mới 2013. Kính chúc toàn thể anh,chị,em cùng bạn bè blog một năm mới:An Khang-Thịnh Vượng- Hạnh Phúc -Thành Đạt.Nhân dịp đầu năm mới 2013, Lan Anh Xin gửi lời cảm ơn chân thành đến toàn thể anh ,chị ,em cùng bạn bè blog đã dành chút thời gian quí báu để chia sẻ cùng LA trong suốt thời gian qua.


Thứ Hai, 17 tháng 12, 2012

TRUYỀN THUYẾT VỀ LOÀI HOA LƯU LY

Có một truyền thuyết rất thuyết phục của người Đức giải thích nguồn gốc tên của loài hoa màu xanh tím nhỏ bé xinh đẹp này, cũng như ý nghĩa của nó trong ngôn ngữ các loài hoa: Ngày nọ, có một hiệp sĩ trẻ và người yêu đang đi dạo dọc theo bờ sông Danube. Cô gái trông thấy một đám hoa màu xanh đang trôi xuôi theo dòng sông: “Em muốn có đóa hoa xinh đẹp đó!”, cô gái la lên. Ngay tức khắc, người tình dũng cảm của cô phóng mình xuống dòng sông và vớt lấy đám hoa trôi. Nhưng hỡi ơi, do bị vướng víu bởi sức nặng của bộ áo giáp hiệp sĩ, anh ta đã không thể vượt qua được bờ sông trơn trợt dù đã cố gắng hết sức, cảm thấy mình đang nhanh chóng bị chìm xuống, anh ném hoa lên bờ cho người yêu và bằng những hơi thở cuối cùng của mình trước khi chìm mãi, anh gọi nàng một lời như trăn trối : “Xin đừng quên nhau!”.
 Lại có câu chuyện khác cũng nói về hoa Lưu ly. Chuyện kể rằng:Ngày xửa ngày xưa có một đôi nam nữ yêu nhau. Một sáng mùa xuân trời trong vời vợi. Họ dắt nhau dạo chơi bên bờ một con suối, hoa Lưu ly mọc dày, cố vươn cành, nghiêng mình soi bóng xuống dòng nước trong xanh. Trong khi chàng trai tần ngần ngắm nhìn dòng thác đổ thì cô gái say sưa hái hoa. Cô choài người ra bờ suối hái mấy nhành hoa đẹp, chẳng may nàng bị trượt chân ngã xuống suối bị dòng nước cuốn trôi. Nàng cố hết sức ném lại nhành hoa có ý trao tặng người yêu và gọi với “Xin đừng quên em”. Được gắn liền với một bi kịch lãng mạn như vậy nên không có gì phải ngạc nhiên khi có rất nhiều vần thơ ca tụng loài hoa màu xanh thiên đường bé nhỏ này. (st)


TRUYỀN THUYẾT VỀ LOÀI HOA BẤT TỬ

Hoa bất tử – một loài hoa không xa lạ gì với chúng ta, nhất là những người đang yêu. Thế nhưng không phải ai cũng đã có cái may mắn được nghe câu chuyện về loài hoa này, với một câu chuyện tình đẫm nước mắt của một chàng trai nghèo khổ với một cô gái xinh đẹp...

Chuyện kể rằng có một đôi trai gái yêu nhau thắm thiết. Một ngày nọ, người con gái ước ao có được chùm hoa quí ở trên một đỉnh núi cao nhiều người biết đến nhưng không sao hái được, vì nghe đâu, đỉnh núi rất cao, trong khi hoa thì chỉ nở vào mùa đông tuyết phủ dày đặc nhất. Như vậy, người nào muốn trở thành chủ nhân của loài hoa quí hiếm ấy sẽ phải vượt qua mọi con đường băng tuyết, chinh phục đỉnh núi cao nghìn mét mới hái được hoa.

Chiều lòng người yêu, chẳng quản gian khổ nhọc nhằn, chàng trai đã từ biệt cô gái vào một ngày đầu xuân băng giá đang tan, để lặn lội đến nơi có chùm hoa quí. Khi tới chân núi, tiết trời đã sang thu, chàng quyết tâm ngay lập tức trèo lên đỉnh núi để kịp mang hoa quí về cho người yêu đúng vào mùa xuân để kỉ niệm tròn một năm họ xa nhau.

Chàng leo, leo mãi từ mõm đá sắc nhọn này đến mõm đá sắc nhọn khác, mặc cho mưa rơi, mặt cho tuyết phủ, mặc cho băng giá quây quanh chàng vẫn trèo, mặt hướng về phía đỉnh núi cao, bò rạp cả thân hình xuống để tập trung mọi sức lực trèo lên đỉnh núi. Đói, khát, lạnh cóng… Không làm chàng lùi bước.

Cho đến một ngày đông có ánh mặt trời le lói, chàng trai đã hoàn toàn kiệt sức và không thể trèo lên đỉnh núi cao nữa. Chàng quay xuống vào đúng cái ngày tròn một năm xa cách người yêu trong tư thế quỳ rạp xuống, nhưng gương mặt vẫn hướng về phía đỉnh núi mà người ta lưu truyền là có loài hoa quí. Chàng tắt thở vì kiệt sức.

Và kì lạ thay, nơi chàng trai ngã xuống đã mọc lên một chùm hoa đỏ thắm như máu con tim, có thân mềm yếu nằm rạp xuống đất, nhưng đóa hao lại tươi thắm sắc đỏ và vươn về phía có đỉnh núi. Về sau, người ta lại tìm thấy loài hoa lạ nơi nấm mồ chàng trai trẻ và để kỉ niệm mối tình bất diệt của chàng người đời đã đặt tên cho loài hoa ấy là hoa bất tử.Hoa bất tử chẳng ai bán mà cũng chẳng ai mua. Người dân ở vùng núi cao nơi chàng trai hi sinh vì tình yêu đả lên núi ngắt lấy đóa hoa màu đỏ thắm vì chẳng thể lấy được cành hoa mềm rũ, yếu ớt, nên họ chỉ ngắt lấy bông hoa đem về phơi khô làm thuốc uống và quà tặng. Cũng thật kì lạ, khi phơi những đóa hoa ấy dưới nắng mặt trời thì bông hoa se lại và cánh thêm tươi thắm sắc màu. Người dân lấy những cành cây vót nhọn đầu và cắm hoa bất tử khô lên đó, làm những chiếc lá giả quanh cành cây tạo nên những cành hoa thật đẹp, và họ đem tặng nhau vào những dịp lễ hội. Còn những cặp trai gái lấy đó làm quà tặng truyền thống quý báu vào ngày Lễ tình nhân 14/2.

Có nơi gọi hoa bất tử là cúc dại, hoa tình yêu.Song, dẫu với tên gọi nào thì nó vẫn luôn mang trong mình một ý nghĩa cao đẹp: Tình yêu là bất tử, giống như hoa bất tử – loài hoa không bao giờ chết trong gian khổ khó khăn.(st)


Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2012

NHỮNG CÂU PHẬT HỌC 2















11. Người cuồng vọng còn cứu được, người tự ti thì vô phương, chỉ khi nhận thức được mình, hàng phục chính mình, sửa đổi mình, mới có thể thay đổi người khác.

12. Anh đừng có thái độ bất mãn người ta hoài, anh phải quay về kiểm điểm chính mình mới đúng. Bất mãn người khác là chuốc khổ cho chính anh.

13. Một người nếu tự đáy lòng không thể tha thứ cho kẻ khác, thì lòng họ sẽ không bao giờ được thanh thản.

14. Người mà trong tâm chứa đầy cách nghĩ và cách nhìn của mình thì sẽ không bao giờ nghe được tiếng lòng người khác.

15. Hủy diệt người chỉ cần một câu, xây dựng người lại mất ngàn lời, xin anh “ đa khẩu hạ lưu tình”.

16. Vốn dĩ không cần quay đầu lại xem người nguyền rủa anh là ai? Giả sử anh bị chó điên cắn anh một phát, chẳng lẽ anh cũng phải chạy đến cắn lại một phát?

17. Đừng bao giờ lãng phí một giây phút nào để nghĩ nhớ đến người anh không hề yêu thích.

18. Mong anh đem lòng từ bi và thái độ ôn hòa để bày tỏ những nỗi oan ức và bất mãn của mình, có như vậy người khác mới khả dĩ tiếp nhận.

19. Cùng là một chiếc bình như vậy, tại sao anh lại chứa độc dược? Cùng một mảnh tâm tại sao anh phải chứa đầy những não phiền như vậy?

20. Những thứ không đạt được, chúng ta sẽ luôn cho rằng nó đẹp đẽ, chính vì anh hiểu nó quá ít, anh không có thời gian ở chung với nó.  Nhưng rồi một ngày nào đó khi anh hiểu sâu sắc, anh sẽ phát hiện nó vốn không đẹp như trong tưởng tượng của anh.


NHỮNG CÂU PHẬT HỌC 1






















1. Sở dĩ người ta đau khổ chính vì mãi đeo đuổi những thứ sai lầm.
2. Nếu anh không muốn rước phiền não vào mình, thì người khác cũng không cách nào gây phiền não cho anh. Vì chính tâm anh không buông xuống nỗi.
3. Anh hãy luôn cảm ơn những ai đem đến nghịch cảnh cho mình.
4. Anh phải luôn mở lòng khoan dung lượng thứ cho chúng sanh, cho dù họ xấu bao nhiêu, thậm chí họ đã làm tổn thương anh, anh phải buông bỏ, mới có được niềm vui đích thực.
5. Khi anh vui, phải nghĩ rằng niềm vui này không phải là vĩnh hằng. Khi anh đau khổ, anh hãy nghĩ rằng nỗi đau này cũng không trường tồn.
6. Sự chấp trước của ngày hôm nay sẽ là niềm hối hận cho ngày mai.
7. Anh có thể có tình yêu nhưng đừng nên dính mắc, vì chia ly là lẽ tất nhiên.
8. Đừng lãng phí sinh mạng của mình trong những chốn mà nhất định anh sẽ ân hận.
9. Khi nào anh thật sự buông xuống thì lúc ấy anh sẽ hết phiền não.
10. Mỗi một vết thương đều là một sự trưởng thành.



TÌNH CHA MÙA VU LAN

Người ta nói mẹ hiền cao cả nhất
Tôi xin thưa tôi chấp nhận từ đầu
Nhưng được phép tôi thêm vào một chút
Nghĩa tình cha có khác mẹ hiền đâu

                * * *

                                    
Mười bốn mùa vu lan
Mười bốn lần thu qua
Con bất hiếu
Đã quên lãng tình cha
Con có tội
Khi chưa cài hoa cho cha
Nhân mùa vu lan đến
Cổ họng nghẹn ngào
Con bật khóc
Khóc thật nhiều
Khóc mười bốn lần
Con đã quên lãng công cha
Mùa vu lan năm nay
Con tròn hai mươi mốt tuổi
Nhưng lần đầu
Con cài cành hoa dại cho cha
Cha không trách
Cha chỉ nhìn con
Mà mắt cha ướt lệ
Con cuối đầu nghèn nghẹn
Rơi xuống từng giọt mặn ăn năn.
( thương tặng người em phương xa)
 http://chuahuongdao.org/uploads/nvalbums/album/1312998771_hoaVuLan.jpg

TÌM CẦU HẠNH PHÚC

Trong cuộc sống, ai trong chúng ta cũng đều mong ước có được hạnh phúc như: có vợ có chồng, có đủ tiền bạc sinh sống, gia đình hòa thuận, bệnh tật tiêu trừ, hoặc tâm hồn được nhẹ nhàng, thanh thản,… Vậy hạnh phúc là gì? Xin đưa ra hai ý kiến dưới đây để chúng ta cùng tìm hiểu:
Thứ nhất, “hạnh phúc là được yêu khi trẻ, toại chí khi đứng tuổi, thừa sinh lực lúc tuổi già và có tiền ở mọi lứa tuổi”. “Được yêu khi trẻ”: lúc nhỏ, chúng ta được cha mẹ chăm sóc, ẵm bồng, nâng niu, chiều chuộng, lớn lên được vợ hoặc chồng thương yêu, quý trọng.
“Toại chí khi đứng tuổi”: thường là sự toại nguyện trong học vấn, tình yêu, công danh, sự nghiệp. Đứng tuổi có thể là ba mươi tuổi. Khi đó, về học vấn, chúng ta đã là tiến sĩ, hoặc bác sĩ, kỹ sư, kiến trúc sư… Về tình yêu, đã có gia đình, có con, sống hạnh phúc. Về công danh, đã có địa vị trong xã hội: làm chủ tịch, giám đốc… Về sự nghiệp, đã có những tài sản như nhà cửa, tiền bạc, ruộng vườn v.v…
 “Thừa sinh lực lúc tuổi già”: là chúng ta sống thọ mà không bệnh tật, mắt còn thấy, tai còn nghe, còn ăn uống, đi lại được, tinh thần còn minh mẫn, sáng suốt. Nếu không được như vậy thì chỉ “đa thọ đa nhục”, không phải là hạnh phúc.
 “Có tiền ở mọi lứa tuổi”: lúc nhỏ được cha mẹ nuôi nấng, đáp ứng mọi nhu cầu về ăn, mặc, vui chơi,… lớn lên được thừa hưởng tài sản của cha mẹ, về già, được con cháu chu cấp hoặc có tiền hưu để sống.
Thứ hai, “hạnh phúc là tùy theo sự tưởng tượng của mỗi người”. Ý kiến này rất hay và tương đối hoàn chỉnh, chính xác. Chẳng hạn, một anh đạp xích lô cả ngày kiếm được 50.000đ, anh cảm thấy rất vui vì thường ngày anh chỉ kiếm được 20.000 – 30000đ, cũng cùng số tiền kiếm được đó, anh đi buôn lại cảm thấy buồn vì hằng ngày anh kiếm được 100.000 – 200.000đ.
 Trường hợp khác, trong một ngôi chùa, có hai chú tiểu được thầy trụ trì giao nhiệm vụ thay phiên nhau chăm sóc một thầy bị bệnh. Chú thứ nhất cảm thấy rất sung sướng, xem đây là cơ hội để phục vụ, đem lại niềm vui cho người bệnh, cũng là để tạo phước. Chú nghĩ đem niềm vui cho người bệnh cũng là đem lại niềm vui cho chính mình, nên dù dơ bẩn chú cũng không than phiền, chú làm rất hoan hỷ. Còn chú tiểu kia nghĩ rằng mình “bị” làm công việc đó, phải tiếp xúc với những dơ bẩn của người bệnh nên rất khó chịu, đau khổ, chú làm không hoan hỷ. Như vậy, hạnh phúc không ở bên ngoài mà ở nhận thức chủ quan của mỗi người, cùng một trường hợp nuôi người bệnh nhưng một chú cảm thấy hạnh phúc, còn một chú thì rất khó chịu, đau khổ.
Trên đây là hai ý kiến của cá nhân về hạnh phúc. Riêng tôi cho rằng hạnh phúc có bốn trường hợp: khi được thỏa mãn ngũ dục lục trần, khi thoát khỏi đau khổ, khi làm các điều thiện, khi biết buông xả.
1. Hạnh phúc khi được thỏa mãn ngũ dục, lục trần:
- Thỏa mãn về ngũ dục:
Trong cuộc sống, con người thường có xu hướng tìm hạnh phúc bằng sự thỏa mãn nơi ngũ dục: tiền tài, sắc đẹp, danh lợi, ăn ngon, ngủ kĩ.
Về tiền tài: có tiền được xem là một hạnh phúc, bởi có tiền sẽ có của cải, vật chất như nhà cửa, ruộng vườn, xe hơi, nhà lầu…
Về sắc đẹp: tự mình có sắc đẹp, có một mái ấm gia đình hạnh phúc với người vợ hoặc người chồng xinh đẹp, sống hòa thuận, êm ấm đến già, là một hạnh phúc lớn của đời người.
Về danh lợi: ngoài tiền tài, sắc đẹp, con người còn mong cầu có địa vị trong xã hội như được làm Chủ tịch, Giám đốc… vì có địa vị sẽ được mọi người kính nể, coi trọng và kèm theo đó là lợi lộc.
Về ăn: Khi thèm một món gì đó mà được thỏa mãn khẩu vị, chúng ta cảm thấy hạnh phúc. Cho nên, ăn là một điều bình thường, nhưng đôi khi cũng là một hạnh phúc.
Về ngủ: Nếu chúng ta mệt mỏi, thiếu ngủ mà được ngủ một giấc đẫy đà, cũng là một hạnh phúc.
Khi thỏa mãn được năm thứ đó chúng ta cảm thấy hạnh phúc. Và thường người ta rất khổ cực để đi tìm: tiền tài, sắc đẹp, danh lợi, ăn ngon, ngủ kĩ. Nhiều người cả đời chỉ tìm kiếm có bấy nhiêu thôi.
- Thỏa mãn về lục trần:
Lục trần là sáu thứ bên ngoài gồm: Sắc, Thinh, Hương, Vị, Xúc, Pháp. Đây cũng là những thứ chúng ta tìm cầu và cho là hạnh phúc.
Sắc là đối tượng của mắt. Khi thấy sắc, mắt chúng ta phân biệt người này đẹp, người kia xấu. Khi thương một ai đó, chúng ta thường muốn được nhìn mặt họ, nhìn được rồi, cảm thấy rất sung sướng, hạnh phúc. Chẳng hạn, nhiều người rất thích nhìn mặt ca sĩ mình ái mộ ở ngoài đời, dù đã xem họ hát trên tivi rất nhiều lần. Nên khi nghe ca sĩ về hát ở vùng quê, người dân thường kéo đến xem rất đông. Ngay như Phật tử, nếu có tâm thành kính đối với một bậc chân tu, dù vị đó ở trong hang, trên núi hay một nơi xa xôi hẻo lánh nào đó, thì cũng cố tìm đến tận nơi để chiêm ngưỡng, đảnh lễ cho bằng được, nhìn được vị ấy rồi, mình cảm thấy rất an lạc, hạnh phúc.
Về thinh. Thinh là tiếng. Đối tượng của tiếng là lỗ tai. Khi nghe lời nói êm dịu của người mình thương, chúng ta cũng cảm thấy hạnh phúc.
Về hương. Hương là mùi thơm. Đối tượng của mùi thơm là lỗ mũi. Khi thương người nào đó, họ xức nước thơm mình cũng thấy ghiền. Không những ghiền mùi nước thơm người đó xức mà có thể ghiền cả mùi hôi. Tục ngữ có câu: “Lia thia quen chậu, vợ chồng quen hơi”. Người mình thương đi đâu lâu quá không được ngửi mùi hôi mình cảm thấy nhớ, khi ngửi được mùi hôi thì cảm thấy hạnh phúc. Đây là sự thật. 
Về vị. Vị là mùi vị, là những thứ chúng ta tiếp xúc được bằng miệng như: món ăn, thức uống. Trong cuộc sống, những món ăn đặc biệt, ngon, hiếm quý, thường được gọi là sơn hào, hải vị. Sơn hào là thức ăn quý lấy từ trên núi, hải vị là thức ăn quý lấy từ dưới biển. Những món ăn đặc sắc đó người bình thường không đủ tiền để mua ăn, mình được ăn, cũng là một hạnh phúc.
Về xúc. Xúc có nghĩa là chạm. Đối tượng của xúc là thân. Khi chúng ta thương một người nào đó mà được nắm tay hoặc được hôn, cũng là hạnh phúc.
Về pháp. Đối tượng của pháp là ý. Pháp là những thứ hiện hữu trên cuộc đời. Như khi chúng ta suy nghĩ, tưởng tượng ngày mai mình sẽ có xe hơi, nhà lầu hoặc lấy được chồng Đài Loan, sống hạnh phúc nơi thiên đường giàu có. Trong lúc mơ tưởng đó, chúng ta cảm thấy hạnh phúc.
Như vậy lục trần cũng là một thứ hạnh phúc. Đối tượng của lục trần là sáu căn Nhãn, Nhĩ, Tỷ, Thiệt, Thân, Ý. Sáu căn của mình tìm cầu thỏa mãn ở sáu trần là Sắc, Thinh, Hương, Vị, Xúc, Pháp. Khi sáu căn của chúng ta thỏa mãn sáu trần là hạnh phúc.
2. Hạnh phúc khi thoát khỏi đau khổ.
Trong cuộc sống, khi gặp những cảnh đau khổ, khó khăn mà vượt qua được, chúng ta sẽ cảm thấy rất hạnh phúc. Như có người bị ung thư rất đau đớn, khổ sở nhưng khi được ai đó chỉ cho phương thuốc gia truyền uống vào hết bệnh, hết đau người đó sẽ cảm thấy rất hạnh phúc. Hoặc khi chúng ta nghèo khổ, thiếu thốn, nếu được trúng số hay có người giúp đỡ làm ăn, có tài sản, tiền của, được thoát nghèo, cũng là một hạnh phúc.
Thông thường ai cũng có cặp mắt để nhìn, nhưng ít khi chúng ta thấy đó hạnh phúc, chỉ khi nào mắt kéo mây không thấy đường, chúng ta mới biết có cặp mắt sáng là một hạnh phúc. Khi không thấy đường, chỉ thấy một mảng tối tăm, chúng ta cảm thấy rất đau khổ. Được bác sĩ giải phẫu mắt, nhìn thấy được bầu trời, mây bay, người thân,… chúng ta cảm thấy rất hạnh phúc.
Khi chúng ta đói cũng vậy, nếu được ăn cũng là một hạnh phúc. Năm nay là năm Ất Dậu, cách đây 60 năm về trước cũng là năm Ất Dậu (1945). Theo thống kê, năm đó ở miền Bắc có hai triệu người chết đói. Những người đói, sắp chết như vậy mà được ăn thì sẽ hạnh phúc vô cùng.
Như vậy, khi đau khổ mà được thoát khổ, là một điều hạnh phúc.
3. Hạnh phúc khi làm điều thiện.
Khi mang hạnh phúc đến cho người khác, chúng ta cũng cảm thấy hạnh phúc vì hạnh phúc của người cũng chính là hạnh phúc của mình. Do đó, nhiều người rất thích đi làm từ thiện và xem đó là một hạnh phúc. Như có cặp vợ chồng không hòa thuận, chúng ta góp lời khiến họ vui vẻ, hòa hợp trở lại. Thấy người dân ở những vùng quê nghèo phải lặn lội đi lấy nước rất xa và cực khổ, chúng ta phát tâm khoan giếng nước giúp họ. Thấy cây cầu tre ở nhiều vùng quê nhỏ được đóng cọc rất sơ sài, nhiều người đi qua có thể gặp nguy hiểm, chúng ta làm cầu đúc để họ đi lại được an toàn. Hoặc nhìn những em học sinh nghèo không có phương tiện đi học, chúng ta giúp đỡ, tạo điều kiện cho các em được cắp sách đến trường… Khi làm được những việc đó, trong lòng chúng ta cảm thấy rất hạnh phúc.
Có câu chuyện hai vợ chồng và bốn đứa con nhỏ đi nghỉ mát và tắm biển. Hai vợ chồng nằm nghỉ trên ghế bố, bốn đứa con ngồi chơi cách họ 10 thước. Lúc đó, có một bà già từ xa đi tới, áo quần sơ sài, mặt mày khắc khổ, trên tay cầm bao ni lông, thỉnh thoảng bà cúi xuống lượm vật gì đó bỏ vào bao. Thấy bà già đang đi về phía những đứa con của mình, hai vợ chồng sinh nghi nghĩ bà đến xin tiền hoặc làm điều gì không trong sáng, liền đến dặn bọn trẻ: “Nè con, khi bà già kia đến nói chuyện, mấy đứa không được trả lời, không được nghe lời bà đó nghe không!”. Nói rồi hai vợ chồng trở lại ghế bố ngồi. Một lát bà già đi lại gần chỗ mấy đứa trẻ và lượm một cái gì đó bỏ vào bao, bà nhìn bọn trẻ cười nhưng không nói gì, mấy đứa nhỏ không dám nhìn bà, cũng im lặng. Lát sau hai vợ chồng và bốn đứa con lên quán nước trên bãi biển uống nước và hỏi thăm chủ quán. Họ hỏi: “Bà già lúc nãy đi dọc bờ biển thỉnh thoảng cúi xuống lượm một cái gì đó, bà già đi như vậy là như thế nào?”. Ông chủ quán nói: “Bà già này rất dễ thương. Trước đây, bà có một đứa cháu ngoại cũng tắm trên bãi biển này vô tình đạp phải mảnh chai, sau đó bị nhiễm trùng uốn ván và chết. Từ khi cháu bà chết, bà phát tâm ngày nào cũng ra biển lượm những mảnh chai, đinh, hay bất cứ cái gì sắc nhọn, có ai hỏi bà lượm những thứ đó làm gì thì bà nói: “Tôi lượm những thứ này để cho các cháu khi ra bờ biển chơi không đạp phải những mảnh chai và bị chết đau khổ như cháu của tôi. Nên mỗi ngày tôi phải đi lượm để cho các cháu được vui”. Khi đó, hai vợ chồng mới cảm thấy hối hận, muốn chạy đến xin lỗi nhưng bà đã đi xa rồi.
 Như vậy, khi làm điều thiện, mang lại hạnh phúc cho người khác, cũng là một điều hạnh phúc.
4. Hạnh phúc khi biết buông xả
Buông xả nghĩa là không nắm giữ. Chỉ những ai có nhận thức sâu sắc và ý chí cao thượng mới có thể thực hiện được hạnh phúc này. Đó là nhận thức về thế gian vô thường, thân người vô ngã, tất cả mọi thứ đều là huyễn, đều do duyên sinh mà thành. Do nhận thức được như vậy, nên đối với họ, mọi sự thịnh suy, thành mất, hợp tan trên cuộc đời đều không quan trọng, họ biết buông xả, không bị vật chất thế gian làm đắm nhiễm. Nhờ đó họ có hạnh phúc.

Có một câu chuyện rất hay về hạnh phúc buông xả. Vào thời đức Phật còn tại thế, một tối nọ, trong giờ thiền tọa, một thầy tên là Baddhiya trong lúc đang ngồi thiền đột nhiên lại thốt lên:

- Ôi hạnh phúc ! Ôi hạnh phúc!

Khi đó, các thầy cùng thiền tọa đều nghe được. Sáng hôm sau, có một thầy lên bạch Phật:

- Bạch Thế Tôn, tối qua trong giờ thiền tọa con có nghe thầy Baddhiya thốt lên: “Ôi hạnh phúc ! Ôi hạnh phúc !”. Con nghĩ rằng trước đây Baddhiya là một người giàu có, cho nên bây giờ thầy ấy còn mơ tưởng đến cuộc sống quá khứ, không chịu được sự tu tập khổ hạnh nên mới thốt lên như vậy. Xin Thế Tôn mời thầy ấy lên hỏi xem có đúng như vậy không?
Trưa hôm đó, sau giờ thọ trai, đại chúng ngồi đầy đủ, khi đó đức Phật gọi Baddhiya lại và hỏi:
- Này Ba-đi-da, có phải tối qua trong giờ thiền tọa, thầy thốt lên “Ôi hạnh phúc! Ôi hạnh phúc!” hay không?
Baddhiya thưa:
- Bạch Thế Tôn! Quả là con có thốt lên như vậy.
Đức Phật hỏi:
- Vì sao, thầy hãy trình bày cho đại chúng cùng nghe?
Baddhiya trả lời:
- Bạch Thế Tôn, trước đây con là quan Tổng trấn, sống một cuộc đời rất giàu có sung sướng, dinh thự con luôn có lính canh gác, khi ra ngoài luôn có lính theo hộ tống. Dù sống sung sướng đầy đủ vật chất như vậy nhưng lúc nào con cũng cảm thấy bất an, luôn lo sợ bị người ta ám sát. Từ khi xuất gia theo Phật, con sống thảnh thơi như con nai rừng, con không sợ ai, không sợ mất gì mà cũng không có gì để mất. Con thấy sung sướng, hạnh phúc quá nên đêm qua không kềm lòng được, con đã thốt lên: “Ôi hạnh phúc! Ôi hạnh phúc!” làm động chúng, con xin sám hối.
Đức Phật tán thán:
-    Này Ba-đi-da, thầy đang bước những bước vững chãi trên con đường giải thoát, thầy đã tìm được an lạc, hạnh phúc thật sự trong cuộc sống. Ta mong thầy sẽ tiếp tục đạt được những kết quả trong thời gian tu tập sắp tới.
Như vậy, hạnh phúc không ở bên ngoài, mà ở chính chúng ta. Nếu biết buông xả, biết đủ, chúng ta sẽ có được hạnh phúc. “Vài người có thật nhiều mà vẫn còn ham muốn. Tôi có ít nhưng cảm thấy đủ, chính họ nghèo dù tiền rừng bạc biển. Chính tôi giàu tuy túi rỗng không” (Edward Dyer). Có nhiều nhưng thấy chưa đủ thì vẫn khổ vẫn thiếu, còn nghèo mà thấy đủ thì vẫn giàu, vẫn hạnh phúc.
Qua bốn hạnh phúc kể trên, chúng ta cùng xem xét lại đâu là hạnh phúc chân thật bền vững, đâu chỉ là hạnh phúc hư dối, tạm thời.
Thứ nhất, hạnh phúc khi thỏa mãn ngũ dục, lục trần. Có tiền, sắc đẹp, địa vị… là một hạnh phúc, nhưng nếu chẳng may gia sản phá tán, vợ chồng chia tay, địa vị không còn,… khi đó chúng ta cũng không còn hạnh phúc. Như vậy, hạnh phúc có được bằng sự tìm cầu, thỏa mãn vật chất là không bền chắc, vì khi được chúng ta hạnh phúc, khi mất chúng ta đau khổ.
Thứ hai, hạnh phúc khi thoát khỏi đau khổ. Khi chúng ta nghèo khổ, túng thiếu, mà được trúng số, có nhiều tiền, nhiều tài sản, khi đó chúng ta sẽ cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng nếu chẳng may bị trộm mất hết gia sản, khi đó có thể chúng ta còn khổ gấp trăm ngàn lần. Vì không có thì khổ ít, có mà mất sẽ khổ nhiều hơn. Cho nên, hạnh phúc này cũng không bền chắc.
Thứ ba, hạnh phúc khi làm việc thiện. Khi làm được việc thiện, chúng ta cảm thấy hạnh phúc nhưng đôi khi chính những việc đó lại làm chúng ta khổ. Điều này tôi thấy rất rõ, nhiều người rất năng nổ, tích cực làm việc thiện, được báo chí, truyền hình đưa tin ca ngợi, nhưng từ khi họ nổi tiếng thì có rất nhiều người đến xin tiền, hết người này đến người kia, khiến họ phiền não. Cho nên hạnh phúc này cũng chưa hoàn toàn, chúng ta vẫn có thể bị đau khổ.
Thứ tư, hạnh phúc khi biết buông xả. Nhiều người cho rằng hạnh phúc này chỉ những người xuất gia mới có thể làm được, như thời Phật còn tại thế, mỗi ngày các vị tu sĩ chỉ ôm bát khất thực rồi lo tu, lo hoằng truyền Phật pháp, còn người tại gia có nhiều ràng buộc như: vợ chồng, con cháu, công việc làm ăn, nhà cửa, ruộng vườn,… thì khó lòng mà buông xả được. Theo tôi nghĩ, quý Phật tử tại gia vẫn có thể thực hiện được hạnh phúc buông xả này nhưng không như cách các vị tu sĩ làm, mà buông xả bằng tâm niệm. Chẳng hạn, khi bị trộm mất hết tiền của, nếu không biết buông xả chúng ta sẽ đau khổ, có thể tự tử nhưng biết buông xả, sẽ thấy việc đó là bình thường. Bởi như Phật dạy, tiền bạc sẽ rơi vào năm nhà: vua quan, trộm cắp, nước trôi, lửa cháy, con cái phá tán, nếu không như vậy thì khi chết chúng ta cũng không mang theo được. Người tại gia nếu biết quán và hiểu được điều này, chắc chắn sẽ không quyết định đi đến cái chết khi bị đau khổ.
Khi vợ hoặc chồng chúng ta lấy người khác, nếu không biết tu, chúng ta sẽ rất buồn khổ, có thể vì đó mà làm những chuyện tội ác như tạt axit, giết người, tự tử… Biết tu rồi, chúng ta lại cảm thấy mừng vì nghĩ trước đây khi có vợ, có chồng, mình bị ràng buộc, đi đâu cũng bị kiểm soát, bây giờ chồng hay vợ lấy người khác rồi, mình được tự do, sung sướng. Hơn nữa, nếu biết quán rằng nếu bây giờ chồng hoặc vợ không bỏ, sau này chết rồi cũng bỏ. Cho nên, có cũng tốt không có cũng tốt, không phải có thì hạnh phúc, mất thì đau khổ. Khi tâm niệm được như vậy, chúng ta sẽ không đau khổ.
Muốn được như vậy, chúng ta phải nhận thức được thế gian là vô thường, thân người là giả tạm, tất cả những gì trên cuộc đời này đều là duyên sinh, có hợp thì có tan, hữu hình thì hữu hoại, khi tâm niệm được như vậy, khi chúng còn hay mất đi, chúng ta cũng không đau khổ. Càng ôm giữ nhiều, càng nặng, càng tham đắm nhiều, càng khổ, nếu chúng ta biết buông bỏ từ từ thì sẽ được hạnh phúc, ví như đang gánh nặng mà được bỏ gánh xuống sẽ được nhẹ nhàng. Vì vậy, không chỉ người xuất gia mà người tại gia cũng làm được, người xuất gia làm theo cách của người xuất gia, người tại gia làm theo cách của người tại gia.
 Qua trình bày trên, tôi mong rằng mỗi người sẽ nhận thức được đâu là hạnh phúc tạm thời, đâu là hạnh phúc là chân thật, bền vững. Ai thích hạnh phúc nào thì nắm giữ hạnh phúc đó, hạnh phúc nào đưa mình đến chỗ an lạc, giải thoát thì chúng ta nên nắm giữ, hạnh phúc nào khiến chúng ta đau khổ thì không nên nắm giữ.

Chuyển từ pháp thoại của Thượng tọa Thích Chân Tính trong Khóa tu một ngày, ngày 11/02 năm Ất Dậu.

 

TRUYỀN THUYẾT VỀ LOÀI HOA TULIP

chuyện kể rằng:
Có một chàng trai, trong một buổi liên hoan cuối năm ở trường đã quen một cô gái. Người con gái đó có nụ cười giống như hoa hàm tiếu hé nở trong nắng sớm, cuốn hút đến lạ kì, lại là một người con gái rất thông minh nhạy cảm. Từ giây phút đó, chàng trai đã bị tiếng sét ái tình đánh trúng con tim. Nhưng anh vẫn giấu kín trong lòng không thổ lộ cùng cô. Bởi vì lúc đó anh đang trải qua giai đoạn học hành vất vả căng thẳng dưới sự quản lý nghiêm khắc của cha mẹ. Vì thế đối với chuyện tình cảm anh không thể tự mình quyết định, chỉ tự nhủ với lòng mình rằng: “Phải cố gắng chờ đợi, khi nào mọi việc hoàn tất, sẽ thổ lộ với cô.
Một năm sau, vào một buổi tối trăng sáng, cuối cùng anh đã lấy hết dũng khí hẹn cô gái ra ngoài, nói với cô tình cảm của mình chôn dấu bấy lâu nay. Nào ngờ, cô không dám nhìn anh, chỉ nói một cách ấp úng: “Em … em nghĩ em không thể nhận lờii với anh …, một tuần trước… em đã … đã chấp nhận tình yêu của một… người con trai khác. Em thật không biết anh… lại có thể yêu em…Nói xong, cô vội vã quay mình bước nhanh vào phòng, tránh để anh không nhìn thấy những giọt nước mắt đã ướt nhòa trong mắt cô.
Sau này, học sinh trong trường đều nhìn thấy anh sánh đôi với một “hoa khôi của trường. Mọi người nghĩ rằng anh đã si mê vẻ đẹp của mĩ nhân nhưng chẳng ai có thể hiểu được, bởi vì “hoa khôi ấy có nụ cười giống như hoa hàm tiếu, có nụ cười của cô gái anh yêu. Không ai có thể hiểu được nỗi khổ tâm của anh, chỉ có anh biết trái tim mình đang nghĩ gì. Và rồi cũng chẳng được bao lâu, anh lại chia tay với cô gái ấy.
Cuộc sống ở trường đại học qua đi thật nhanh.
Sau khi tốt nghiệp, cô gái khoác áo hoa theo người khác về nhà chồng, còn anh vẫn chưa từng yêu một ai. Bởi vì anh hiểu một điều rằng, chỉ có cô ấy mới là tình yêu đích thực của đời anh.
Qua sự giúp đỡ của bạn bè, anh biết được ngày sinh nhật và địa chỉ nơi cô ở. Mỗi khi đến ngày sinh nhật của cô, anh đều gửi tặng cô một bó hoa có chín bông Uất Kim Hương rất đẹp. Bản thân anh không biết cô thích hoa gì, nhưng đó là loài hoa anh thích nhất. Anh cũng biết là cô là người đã có chồng nên không bao gì để lại tên hay số điện thoại liên hệ trong bưu thiếp, anh không muốn tình cảm của mình làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cô ấy.


Lại vài năm nữa thấm thoát trôi nhanh, anh vẫn một mình đơn chiếc, và vẫn nhớ tặng hoa cho cô mỗi dịp sinh nhật. Một lần, trước sinh nhật của cô hai ngày, anh tham gia một buổi liên hoan họp cựu sinh viên của trường, và được biết rằng, trong mấy năm gần đây cô đã trải qua hai lần li hôn, và đến bây giờ vẫn còn độc thân. Ngực anh bất chợt nói đau, trái tim anh đập rộn rã như lần đầu nhìn thấy cô, anh vừa vui mừng vừa lo sợ, anh thương cảm cho cô nhưng cũng hồi hộp cho chính bản thân mình…

Cuối cùng đã đến ngày sinh nhật của cô! Chàng trai cảm thấy vui mừng khôn xiết. Anh muốn lần này sẽ tự tay mình sẽ tặng hoa cho cô, rồi anh sẽ thổ lộ tình cảm của mình với cô. Và vì thế, anh đã đi lùng sục hết các hàng hoa trong thành phố, cuối cùng mới tìm ra những bông hoa Uất Kim Hương đẹp nhất.

Và khi cô bán hàng bó những bông hoa một cách cẩn thận, chàng trai viết lên trên tấm bưu thiếp những điều anh đã ấp ủ bao lâu nay: “Em có biết anh vẫn còn rất yêu em không? Em nhận lời làm vợ anh nhé! Khuôn mặt đẹp của chàng trai bỗng chốc bừng sáng, trên môi anh luôn thấp thoáng một nụ cười hạnh phúc, trái tim anh ngập tràn hi vọng. Anh sải từng bước dài tiến đến nhà cô gái.

Và trong giây phút đó, một chiếc xe chở hàng đã bất ngờ lao thẳng vào anh …


Khi cô gái nhận được bó hoa Uất Kim Hương đó cũng là lúc nhận được tin báo tử của chàng trai.

Cô đã hiểu ra tất cả, cô nhốt mình trong phòng khóc ròng một đêm. Cô nhớ lại buổi tối nhiều năm trước khi mà chàng trai đến và đã thổ lộ tình cảm với cô. Mà cô cũng không thể biết rằng, trong suốt mười mấy năm đó, người con trai vẫn chỉ si mê yêu và chờ đợi cô! Nghĩ đến điều này, cô càng khóc nức nở hơn, những giọt nước mắt thấm ướt trên những cánh hoa Uất Kim Hương vẫn đang khoe sắc, đẹp đến lạ lùng. Cô biết rằng, cô đã thực sự mất đi một tình yêu chân chính, tình yêu mà không bao giờ cô có thể tìm lại được nữa.


Và người con trai đang yên giấc ngủ ngàn thu kia chắc cũng không thể biết rằng, loài hoa cô gái thích nhất, cũng chính là hoa Uất Kim Hương … ( Hoa tulip) st


SÓNG


Sóng vỗ vào núi đá.
Núi đá không nghe hững hờ.

Tôi hiểu nỗi buồn con sóng bị làm ngơ.

Nhưng nỗi buồn của tôi ai hiểu.


Sóng nằng nặc van xin.
Không hề làm lung lay núi đá.

Núi với người yêu tôi giống lạ.

Cái hững hờ đâu cũng như nhau.

Gamzatop

LỜI KHẤN NGUYỆN


Cho con biết khiêm hạ
Biết tôn trọng mọi người
Tự thấy mình nhỏ thôi
Việc tu còn kém cỏi.
 ***
 Cho tay con rộng mở
Biết san sẻ cúng dường
Biết giúp đỡ yêu thương
Đến những người khốn khó.
***
 Xin cho con bình thản
Trước nghịch cảnh cuộc đời
Dù bị mắng bằng lời
Hay bằng điều mưu hại.
***
 Xin tâm con sung sướng
Khi thấy người thành công
Hoặc gây tạo phước lành
Như chính con làm được.
***
 Cho con biết im lặng
Không nói lỗi của người
Chỉ lặng lẽ dùng lời
Cầu cho người hết lỗi.
***
 Xin vòng dây tham ái
Rời khỏi cuộc đời con
Để cho trái tim con
Biết yêu thương tất cả.
***
Xin cho con tỉnh táo
Không kiêu mạn tự hào
Dù tu tiến đến đâu
Vẫn tự tìm chỗ dở.
 

Thứ Sáu, 14 tháng 12, 2012

SỐNG ĐẸP


Sống không giận, không hờn, không oán tránh
Sống mỉm cười với thử thách chong gai
Sống vươn lên theo kịp ánh ban mai
Sống chan hòa với những người chung sống
Sống là động mà lòng không xáo động
Sống là thương mà lòng chẳng vấn vương
Sống yên vui danh lợi ta xem thương
Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.


Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

CHO NHỮNG GÌ ĐÃ QUA

Tôi không khóc khi biết mình bạc phận
Tôi không buồn vì đời mãi chịu thiệt thua
không than van hay mơ ước bạc vàng

Xin chấp nhận khổ đau người mang đến 

Xin  đừng  nói  với tôi lời tội nghiệp 
Tôi  quen  rồi những lời nói đầu môi 
Cứ  xem  như  giấc   mộng đã qua rồi 
Hãy như  thế  người  ơi xin  nhớ nhé!

LỜI VÀNG CÙA SƯ PHÁP HẠNH (TT)

Hãy sống tốt với mọi người,phần còn lại do nhân quả tự vận hành. 

Tin tưởng vào thiên nhiên. Chính là tin tưởng sự vận hành của pháp.

Điều thất đức lớn là làm người khác bị tổn thương trong tham vọng bất chính của mình.
 
Điều không nên học hỏi, là lợi dụng lòng tốt của người khác.
Ý nghĩa cuộc sống không phải là mình để lại sự nghiệp gì. Mà mình đã được sống những gì khi mình đang sống.
Tha thứ là buông bỏ tính ích kỷ và ganh tị của chính mình, chính là cho mình,chứ không phải cho người khác.

Làm điều tốt để mình được hạnh phúc. Chứ không phải để ngã mạn và mong cầu công đức.

Lòng thành thật mà dốt nát còn có giá trị hơn sự quỷ quyệt mà thông minh.

Chân chính không phải phục vụ một lý tưởng nào, mà luôn chân thành với cuộc sống.

 Im lặng là điều tốt nhất khi người khác phẫn nộ.
Không có gì hành hạ hơn khi nghe một người đang nói xấu một người khác.

Giúp đỡ người khác là cơ hội để cảm nhận dòng chảy của tâm đang hướng thượng. Chứ không phải lấy đó làm thành quả để phô trương.

Hạnh phúc không phải là sự tìm kiếm, mà hạnh phúc là cảm nhận trọn vẹn cái gì mình đang có.

Sống tự nhiên không phải là buông thả, mà luôn luôn tự biết mình.

Hạnh phúc lớn lao nhất một đời người là biết cảm thụ cuộc sống bằng sự hiểu biết và tình yêu thương.

Hành động Xấu là hành động không biết mình đang làm gì.

Tuổi trẻ đầy sức sống. Nhưng nông cạn và thiếu trải nghiệm.
Tuổi đời được đếm bằng năm tháng, mà năm tháng được tính bằng cảm nhận cuộc sống .Chứ không phải tuổi nhiều.

Cuộc sống có những cạm bẫy mà mình phải vượt qua. Đó là ý nghĩa sai lầm nhất.Vì không có cạm bẫy nào lớn hơn là đối kháng với cuộc sống của chính mình, còn những cạm bẫy kia chỉ là những bài học.

Tốt xấu là điều không có thật. Điều có thật là đang biết cảm thụ về nó.

Tuổi thơ là tuổi hạnh phúc nhất, khi người lớn tôn trọng chúng và cho chúng được tự do.

Tuổi thơ là tuổi bất hạnh nhất, khi chúng chịu nhiều áp lực của người lớn.
Nỗi bất hạnh lớn lao nhất của một đời người là không biết cảm thụ cuộc sống và làm cho nó thăng hoa.

Bệnh hoạn không phai là điều xấu , mà điều xấu nhất là không chấp nhận  bệnh hoạn.
Không có thành công hoặc thất bại, chỉ có tham lam và sân hận. Vì thành công là như ý, thất bại là không như ý.
Sự tranh đua tốt nhất, là nên rút lui.

LỜI VÀNG CỦA SƯ PHÁP HẠNH

 Hạnh phúc không phải là đạt được mà hạnh phúc thực sự là buông xuống.

 Giúp nhau không phải để cầu phước mà giúp nhau để gần với chân lý hơn.

 Sống tốt không phải để vang danh mà sống tốt để được bình an và hạnh phúc trong hiện tại.

 Sống không phải chỉ hít thở, mà sống là cảm nhận được gì đó trong lúc hít thở. 

 Trong sạch không có nghĩa là người hoàn hảo, mà là người biết những lỗi lầm của mình.

 Thăng tiến không có nghĩa là lên chức quyền, mà thay đổi cách sống để được bình an hạnh phúc hơn.

 Nói dối là lời nói ngọt ngào nhất mà không phải chân thành, còn chân thành là nói lời im lặng để hành động chân thực.

 Giàu chưa phải là hạnh phúc, nghèo chưa phải là bất hạnh, chỉ tâm hồn nghèo nàn, què quặt mới bất hạnh.

 Đừng đứng trước mọi người mà gặp tai họa. Đứng sau mọi người thì dễ sinh tâm, đố kị , bất mãn. Hãy đứng những chỗ mà người ta không thèm đứng.

 Đứng trên mọi người thì phải có đức, đứng sau mọi người thì phải có tài. Nếu không có hai cái này thì đừng tranh đoạt mà gặp tai họa.

 Học cách làm người đúng nghĩa còn khó hơn tranh ngôi vị Hoàng đế.

 Đời sống không có nghĩa chỉ ăn uống, mà phải biết cảm thụ sự tinh khiết trong ăn uống về mặt tinh thần.

Yêu,ghét là khía cạnh của phiền não. Không yêu, không ghét thì tâm được bình an.

Chờ đợi là nỗi đau khổ nhất, Nhưng mà chờ đợi là niềm hạnh phúc nhất cho những ai biết cảm nhận nó.

Hôn nhân là sự thăng hoa, mà hôn nhân cũng là sự đày đọa. Nếu không có tầm nhìn sâu và rộng. 

TRUYỀN THUYẾT VỀ LOÀI HOA TI -GÔN

  Câu chuyện xảy ra ở thành phố Athens.
 Theo truyền thuyết Oedipus Rex cho rằng Cadmus, người lập thành phố Athens, tức giận thần Apollo nên giết chết vị thần rắn. Thần Apollo tức giận nên có lời nguyền, dân Athens sẽ bị bệnh dịch cứ mưới năm sẽ có một trân dịch lớn, giết hại ngàn người. Cho đến ngày kia những đứa con của Camuds sẽ mắc vào lời nguyền nếu Laius (vua Thebes sau này) và vợ Jocasta khi nào sanh ra một đứa con mà chân có bớt đỏ màu máu thì chính đứa bé này ngày kia sẽ giết cha, rồi kết hôn với mẹ.Vua Athens, Laius, sau khi nghe tin vợ mình, Jocasta, sanh một bé trai khỏe mạnh, gót chân bé có một màu đỏ máu, trước rất vua mừng, nhưng chợt nhớ đến lời nguyền truyền kiếp trăm năm trước nên vua lo sợ sai tên hầu cận, đêm khuya phải đem đứa bé lên núi cao mà giết nó, rồi đem trái tim nó về trình diện cho ta.Người hầu cân nghe lời, nửa đêm đợi hoàng hậu ngủ yên, tên này mới bồng đứa bé, rồi cưỡi ngựa chạy về dãy núi cao. Dãy núi cao đó tên là Mt. Cithaeron. Đứa bé sơ sanh ngủ ngon lành, tên hầu cận không nỡ giết, nên giao bé cho một kẻ chăn cừu trên triền núi Cithaeron, rồi đem một trái tim cừu về trình diện vua Laius. Thấy trái tim con mình, vua Lauis bật khóc, nhưng làm sao hơn được, vì lời nguyền này mà đứa bé con mình sẽ giết mình chết, rồi lấy vợ mình. Kinh hồn chưa?Tên chăn cừu ôm đứa bé, xuống làng chân núi mà xin sữa cho bé, bé không chịu uống sữa cừu. Gõ ngay cửa nhà, người đàn bà ra mở cửa, thấy bé dễ thương nên cho tiền tên chăn cừu mà mua đứa bé cho mình. Merope, vợ vua Polybus (vua xứ Corynth) đặt tên bé là Oedipus Rex (Oedipus nghĩa là gót chân đỏ hay gót chân sưng danh từ HyLạp cổ xưa). Đứa bé lớn lên khỏe mạnh, làu thông võ nghệ, chân tay chắc nịt, gươm giáo, tên nỏ chàng làu thông. Ngày kia lên trên đền thờ Delphi, thì gặp một giáo sĩ tiên tri Pythia lập lại lời nguyền của Apollo là Oedipus sẽ giết cha và lấy mẹ làm vợ. Oedipus kinh hoàng, nên bỏ xứ Corynth mà trốn đi xa. Trên con đường rong ruổi, chàng thấy một cỗ xe ngựa chạy vùn vụt đến, trên xe có 2 người, chưa kịp tránh thì bánh xe ngựa cán ngang chân chàng trai, tên lái xe lại vụt Oedipus một roi vào mặt rồi cười khoái trá. Oedipus tức giận, dù chân bị thương nhưng chàng vẫn rượt kịp chiếc xe ngựa, ghì cương ngựa lại hỏi thì tên hầu cận liền rút gươm đâm Oedipus. Chàng trai né được, thuận tay anh bẻ gươm đâm trả lại tên tài xế, trên xe có một người trọng tuổi cũng rút gươm đâm Oedipus. Bất khả tránh, Oedipus liền trở lưỡi gươm này đâm lại luôn một phát. Giết luôn ông già này. Chuyện nhỏ bánh xe cán ngang chân, nay trở thành ra chuyện giết người, nếu tên đánh ngựa có lời xin lỗi chàng thì mọi chuyện xong rồi. Nay cán chân người ta rồi còn đánh người ta nữa như vậy còn gì đạo lý nữa…Giải quyết xong, Oedipus hướng về thành Athens (thành phố vô cùng lộng lẫy nhất thời đó). Lúc này dân trong thành đang cực kỳ hoảng hốt, vì thành Athens đang bị bệnh dịch. Cứ 10 năm thì đáo trở lại không ai trị được bệnh dịch này. Đồng thời kèm bệnh dịch thì có thêm một hung thần Sphinx (đầu người mình sư tử), xuất hiện mai chỗ này mốt chỗ kia. Hung thần này hay ăn thịt người ta. Trước khi ăn thịt thì thần Sphinx hỏi nạn nhân một câu: “Con vật gì mà ban mai thì đi bốn chân, trưa thì hai chân, chiều tối thì ba chân?” Nếu trả lời được, thì lời nguyền sẽ được tan biến theo hình ảnh của hung thần Sphinx. Dân chúng xứ Thebans không một ai trả lời được. Cùng lúc đó, vua láng giềng Damasistratus được lính báo rằng vua Laius bị kẻ lạ mặt giết chết trên con đường về thành Delphi. Như vậy hoàng hậu Jocasta trở thành góa bụa rồi. Vua ban chiếu khắp xứ Creon, luôn thành Athens, nếu ai mà giết được hung thần Sphinx thì nhà vua sẽ chia nửa giang sơn cho người đó, và gả em gái mình là Jocasta cho người đó. Hung thần Sphinx rất dễ giết nếu giải được câu hỏi mà hung thần hỏi trước khi bị giết thì thần Sphinx sẽ bị biến hình bốc hơi mất lên cung đình Zeus. Phần thưởng được dán khắp ngã tư đường, từ mọi ngã đường về thành phố Athens. Dân Thebans càng lúc càng chết nhiều hơn và hung thần Sphinx xuất hiện thường xuyên hơn nữa. Dân xứ Creon kinh hoàng, thành phố Athens trở nên hoang vắng như bãi tha ma. Không một ai dám ra khỏi nhà khi màn đêm kéo đến.Oedipus không biết chuyện này, chàng trai trẻ đi đến cổng thành Athens thì thấy bảng treo của vua láng giềng Damasistratus cho ai giải được câu hỏi của thần Sphinx thì sẽ cưới được em gái vua tên là Jocasta, rồi được chia nửa giang sơn Creon cho. Định mạng khốc liệt đang chờ chàng tại nơi đây.Thình lình hung thần đầu người mình sư tử Sphinx hiện ra, trước khi xé xác chàng trai lạ mặt, thần đưa câu hỏi kết thệ (riddle) như lần trước: “Vật gì mà ban mai đi bốn chân, trưa đến thì đi hai chân, chiều về thì đi ba chân?” Chàng trai Oedipus Rex không do dự trả lời liền: “Đó là con người. Lúc ấu thơ thì bò bằng bốn chân, khi lớn thì đi bằng hai chân, về già với cây gậy thì đi bằng ba chân.” Lời thệ nguyện (riddle) được giải lập tức hung thần Sphinx rùng mình biến hình, rồi bốc hơi tan mất trước hàng ngàn cặp mắt sợ sệt dân thành Athens. Bệnh dịch lập tức không còn nữa. Giữ lời hứa, vua Damasistratus làm lễ thành hôn Jocasta, em gái mình cho chàng trai trẻ phương xa đến. Toàn dân hoan hỉ, hoàng hậu Jocasta xinh đẹp cũng nguôi ngoai tang lòng ngày xưa. Chàng trai làm vua được hai chục năm, thì biết được tin vua trước mình là Laius bị kẻ lạ mặt giết chết, hung thủ không tìm ra. Vua Oedipus Rex bèn treo giải thưởng cho toàn dân tìm cho ra hung thủ giết vua Laius. Oedipus và Jocasta có 4 người con, tên là Antigone, Ismene, Eteocles và Polyneices. Riêng người con gái Antigone trẻ nhất, xinh đẹp và rất có hiếu với cha mẹ.Ngày kia, tin dữ dưa đến. Người hầu cận ngày xưa của vua Laius, người mà được lệnh vua đem dứa bé có gót chân đỏ vào núi rừng giết chết. Hầu cận này tình cớ thấy gót chân vua, khi vua bước qua một tảng đá cuội trên dòng suối cạn. Hầu cận này đã già, nhưng vẫn nhớ chuyện ngày xưa. Vua Oedipus nghe được chuyện, biếtchính mình là kẻ đã giết cha ruột. Đứa con sát thân phụ. Chuyện cũ ngày xưa trở về tâm trí mình. Trong lúc nóng giận vì bánh xe cán ngang chân, tên đánh ngựa là kẻ hung tàn, lại còn muốn giết mình nữa. Vì tự vệ thôi, nhưng tại sao lão già cùng chung xe ngựa, cũng lại rút gươm đâm mình nữa? Tại sao lại có chuyện như vậy. Chuyện nhỏ đâu đáng gì? Nếu tên đánh xe ngựa biết lời xin lỗi thì chân ta dù đau cách mấy ta cũng nguội lòng. Vua Oedipus nghe được câu chuyện ngày xưa của mình. Về cung điện, bỏ ăn bỏ ngủ ba ngày đêm liên tiếp. Chuyện kinh hoàng không thể nói nên lời. Trời ơi! Vợ mình Jocasta đang say ngủ trên giường có phải là vợ mình hay không? Còn người nào mà ngày xưa đã cho mình bú, mang nặng đẻ đau mình, nay lại là vợ mình sao? Còn mấy đứa con nữa, Antigone xinh đẹp có phải là con mình hay là em gái của mình vì Jocasta sanh ra? Không thể được. Trời ơi, ngàn lần không thể được như vậy đâu. Hỡi Thượng Đế, hỡi Thần Zeus, tại sao lại là con? Như vậy tình sao đây? Tiếp tục cùng Jocasta yên vui hạnh phúc trên ngai vàng này chăng? Không! Trăm ngàn lần không. Trời ơi!Ngày kia, vua Oedipus không chịu nỗi cắn rứt lương tâm, không muốn thấy Jocasta, Antigone, Ismene, Eteocles. Vua Oedipus Rex bèn dùng tay móc cặp mắt của mình. Trọn đời mù lòa. Ông bỏ cung điện mà lang thang trong rừng sâu núi thẳm. Cô gái xinh đẹp nhất, Antigone thương cha mình tự dưng nổi điên mà tự làm đui mù, nên Antigone khóc nức nỡ mà chạy theo cha vào rừng sâu núi thẳm. Đi xin ăn nuôi cha mình, lo giấc ngủ cho cha mình. Một lòng hiếu thảo vô biên, nhưng cô không hiểu tại sao cha mình, từ khi đui mù thì lại tìm cách xa lánh mình, không muốn nói chuyện gì với mình hết, ngày đêm than khóc mà thôi. Cha mình cũng không gọi tên mình Antigone một cách trìu mến như ngày xưa? Tại sao như vậy? Mình đâu có một lần nào lầm lỗi với cha mình đâu? Tại sao như vậy? Antigone không trả lời được. Antigone chỉ khóc thầm mà thôi khi đêm về. Còn mẹ, tuy vắng mình, nhưng vẫn còn mấy anh em an ủi, còn cha chỉ một mình cô đơn nơi rừng sâu núi thẳm. Không, mình phải theo cha mình trọn nghĩa mới được. Tội nghiệp cha tôi. Tại sao cha phải làm như vậy? Cho tới ngày kia cha ruột mình chết héo rủ trong một ngôi đền Eumenides ở Colone. Chôn cất cha xong, Antigone trở về Athens. Nhưng câu chuyện thương tâm lại đổ thêm vào đầu cô gái vô tội. Người ta đã kết án tử anh mình, vì không tuân lệnh Creon, đã cử hành nghi lễ chôn cất cho anh mình Polynice, vì người ta kết tội anh mình là kẻ phản quốc theo địch. Antigone bị bắt, rồi Thượng hội Đồng kết án tử nàng. Bắt giam sống trong ngôi nhà mồ của dòng họ. Cửa nhà mồ bị bít kín, ngày đêm dưới mộ sâu, Antigone chiu không nỗi thảm cảnh xảy ra liên tiếp cho đời mình. Antigone đành quyên sinh. Dân làng sau đó lập một ngôi mộ mới chôn nàng. Nhưng tại ngôi mộ của cô gái đầy lòng hiếu thảo với cha, lòng thương anh và mẹ, có một loài hoa lạ mọc trên ngôi mộ của mình. Dân thành Athenes không dám gọi thẳng là tên Antigone, mà người ta gọi tắt là hoa Tigone.Nho nhỏ, sắc hoa có năm, màu đỏ thắm, có năm màu tang trắng. Mau tàn, nhưng đầy sự lung linh sống động. Loài hoa Tigone… “ (SƯU TẦM)
 http://images7.dantri.com.vn/Uploaded/2009/06/15/tn_thucvat156910.jpg

VALENTINE 2012


















 SẮP ĐẾN NGÀY VALENTINE RỒI,LAN ANH MẾN CHÚC TOÀN THỂ CÁC ANH,CHỊ,EM CÙNG BẠN BÈ BLOG,KHÔNG NHỮNG CÓ 1 NGÀY LỄ TÌNH NHÂN MÀ CÓ CẢ 365 NGÀY NGỌT NGÀO, YÊU THƯƠNG, ẤM ÁP, VUI VẺ VÀ HẠNH PHÚC NHƯ NGÀY LỄ TÌNH NHÂN 14-2 THẬT TUYỆT VỜI NÀY NHÉ!